Tông Bổn

Đại sư họ Trần, hiệu Nhất Nguyên, quê quán ở Tứ Minh, thuở bé học Nho, thông về thi lễ. Năm 15 tuổi, mục kích cái chết của anh họ là Hủ Mộc nên muốn xuất gia học đạo để thoát sự sống chết luân hồi. Sau nhân đi lễ Phật ở Trà Đình tại Hàng Châu, Ngài gặp một vị thiền sư, bèn thỉnh về nhà cúng dường đảnh lễ thưa hỏi phương pháp tu hành. Thiền sư khen ngợi, khai thị cho môn niệm Phật. Khi ngài đã xuất gia, liền hết sức tham cứu, ngộ được chân tâm, trở lại chuyên tu Tịnh Độ. Trong niên hiệu Long Khánh Ðại sư viết ra bộ Qui Ngươn trực chỉ, hoằng dương Liên Tông. Ông Lý Trác Ngô thường ca ngợi hạnh đức của Ngài. Về sau, Ðại sư ở ẩn, không rõ quãng đời cuối cùng của Ngài .



Sơn cư

1.-
Sơn cư cổ cảnh cửu mai trần
Kim nhật trùng ma khí tượng tân
Ngân cấu tịnh trừ quang thủy hiện
Phân minh diện kiến bổn lai nhân

Ở núi


Ở núi gương xưa bấy lâu vùi
Nay mới lau chùi dáng vẻ tươi
Bợn nhớp sạch rồi gương lấp lánh
Rõ ràng tận mặt bất nay người

2.-
Sơn cư khiển hứng ngẫu thành thi
Nhơn dược đam thi diệc thị si
Sanh tử mạng căn như vị đoạn
Mõc cồn tri kiến bả tâm khi


Ở núi khiển hứng chợt thành thi
Nhưng nếu mê thi cũng lại si
Sống chết mạng căn như chửa dứt
Chớ đem thấy biết để lòng khi

3.-
Sơn cư cao ẩn bạch vân trung
Đa thiếu manh mê bất kiến tung
Hướng ngoại tầm chơn chơn chuyển viễn
Khắc chu cầu kiếm uổng thi công


Ở núi cao ẩn tận trong mây
Nhiều kẻ mù mê chẳng biết tung
Hướng ngoại tìm chơn chơn lánh mãi
Ghi thuyền mò kiếm uổng ra công

4.-
Sơn cư tham học chí cô cao
Vị Đáo vong xu bất đạn lao
Tọa đáo ngũ canh thiên dục hiểu
Thanh tùng trích lộ thấp thiền bào


Ở núi tham học chí riêng cao
Vì Đạo quên mình chẳng nại lao
Ngồi đến canh năm trời rựng sáng
Tùng xanh móc nhiễu ướt thiền bào

(Thích Nhật Quang dịch)