Nguyễn Thị Vinh
Thơ đốt cho anh
ôi đến thăm anh, anh biết không ?
Ðất trời hẳn cũng cảm thông tấm tình
Tỉnh đi anh, dậy đi anh
Nghe như lòng đất chuyển mình
Cỏ trên nấm mộ lung linh u hoài
Gió mơ hồ nhẹ thở dài
Hình anh mờ nhạt trên vài dáng mây
Tiếng anh nghe thoảng đâu đây
Nhắc tôi nhớ tới phút giây tâm tình
Sống là chi , thác là chi
Âm dương đâu có nghĩa gì
Chúng mình muôn thuở vẫn đi chung đường
Hiểu nhau qua những niềm thương
Mến nhau vì chút văn chương thế tình
Giờ, anh nằm trong lòng đất lạnh
Tôi sống giữa trần gian
Bơ vơ trên nẽo đường cô quạnh
Hai chúng mình ai đơn lạnh hơn ai
Bây giờ là cuối tháng hai
Mùa xuân dương thế còn dài không anh
Sao tôi quá ngại chán chường
Sợ mình gục ngã giữa đường đang đi
Cỏ trên mộ anh xanh xanh
Êm êm tiếng lá lìa cành
Nghe như tiếng bước chân anh hiện về
Nói đi anh, kể đi anh !
Có gì ngăn cách chúng mình
Phải ba thước đất vô tình này chăng


* Nguyễn Thị Vinh (trong Tự Lực Văn Ðoàn) sinh ngày 15.7.1924 tại làng Vân Hoàng tỉnh Hà Ðông; chủ bút tạp chí Tân Phong (Sài Gòn). Chủ nhiệm báo Ðông Phương (Sài Gòn). Ðịnh cư tại Na Uy từ năm 1984 . Tác phẩm đã xuất bản: Hai Chị Em (1953) , Xóm Nghèo (1958), Men Chiều (1960), Na Uy Và Tôi (1994) .