Thì sông cứ chảy, phận người cứ trôi



Đây là một video clip rất ngắn, chỉ có vài hình ảnh lướt qua
đời sống của những gia đình sống trên sông nước ở Long Xuyên.
Kịch bản phim: Mai Huyền Chi.
Quay phim: Tạ Nguyên Hiệp.
Sản xuất và phát hành phim: Chánh Phương.


“Thì sông cứ chảy” nói về những đứa trẻ nghèo sống cuộc đời lang bạt cùng cha mẹ mình trên sông nước. Chúng không có khai sinh, không có giấy tờ cư trú, không có cơ hội đến trường, và chỉ có thể ước mơ loanh quanh với số phận cùn quẩn của mình. “Con muốn được đi học”, “Con muốn làm ra tiền trả nợ cho cha mẹ”, “Con muốn lấy chồng”… những đứa trẻ hồn nhiên không còn cánh cửa nào khác để nhìn thấy tương lai rộng lớn hơn. Cuộc đời mòn mỏi bên tiếng mái chèo, tiếng máy đuôi tôm và tiếng nước vỗ. Những đứa trẻ ngâm mình dưới nước, ôm lấy bờ sông ước mơ muốn lên bờ...Chừng nào? Làm sao? Khi chính các em biết rất rõ là không thể. Và tại sao không thể. Thế nên " Thì sông cứ chảy , phận người cứ trôi ".
“Cuộc đời bèo dạt mây trôi như vậy, những đứa trẻ đó đi về đâu?”. Câu hỏi đó, không ai trong chúng ta có thể trả lời được vào lúc này, mà cả cha ông chúng ta ngày xưa cũng đã bất lực khi đã khéo dùng chữ “bèo dạt mây trôi” – chứ không là “bèo trôi mây dạt”, như đúng với hình tượng của nó. Bởi sự hoán vị ngôn ngữ đó chỉ để nói lên một điều là sự vô định của những cuộc đời. Sự vô định như tiếng chuông chiều buồn bã, một vết khắc đau nhói trong trái tim của bất cứ ai còn một chút yêu thương.
Như vậy đó, cuộc đời như sông cứ chảy, nhưng số phận con người thì cứ trôi, và về phương nào ở ngày mai thì do chính người lớn thế hệ hôm nay lèo lái hướng đi. Con người có thể đi qua biển động với niềm tin vững chắc, nhưng cũng có thể chết gục ở bờ ao cạn chỉ vì không còn hy vọng vào xã hội mình đang sống.
Tuy nhiên, những đứa trẻ bị bỏ rơi hôm nay vẫn còn nguyên vẹn tiếng cười hồn nhiên, lời nói vô tư nhẹ tênh trong cảnh sống thực tại đầy dẫy những hành vi thô bạo, bốc lột, vô cảm... đối với những em bé ngây thơ vô tội.