Ông Bình Vôi



Thuở xưa, có một anh Bảy Đáp...là người chuyên nghề mua heo về, làm thịt, đem thịt bỏ mối cho các bạn hàng có thớt thịt trong chợ. Nghề nầy chữ Nho gọi là đồ tể.
Chiều chiều Bảy Đáp đi dạo khắp làng, mua heo, để sáng sớm làm thịt. Nhà anh ở kế một cái chùa. Trụ trì chùa là một vị sư già, đạo cao đức trọng, được cả làng kính phục.
Một bên thì tu hành công đức, một bên thì sát sanh hại vật, mà lại ở cạnh nhau, thì cũng thiệt là trái khoáy.
Vị sư già có thói quen, mỗi sáng sớm, gà vừa gáy đợt đầu, thì thức dậy, đánh chuông, gõ mõ tụng kinh. Anh Bảy Đáp có thói quen, mỗi khi nghe tiếng chuông, tiếng mõ công phu của vị sư già, thì thức dậy, nấu nước, vật heo làm thịt. Cùng một lúc, tiếng chuông, tiếng mõ, tiếng tụng kinh vang lên, thì ở bên cạnh, tiếng con heo sắp bị thọc huyết, kêu la thảm thiết. Cảnh nầy cũng thiệt là trái khuấy. Một đêm, trong giấc ngủ, vị sư già mơ thấy một người đờn bà, dắt theo một bầy con, năn nỉ van xin:
- Xin thầy làm ơn làm phước cứu giùm mẹ con tôi.
Vía của vị sư già ngạc nhiên:
- Tôi chỉ là kẻ tu hành, nghèo nàn, lại không có một chút quyền lực, làm sao cứu mẹ con bà được?
Người đờn bà nói:
- Muốn cứu mẹ con tôi, chỉ cần thầy đánh chuông, gõ mõ, tụng kinh trễ đi một canh giờ là được.
Tưởng chuyện gì khó, chớ chỉ như vậy mà cứu được mấy mạng người, thì dễ quá. Vị sư già hứa chịu. Sáng hôm ấy, vị sư già đã làm theo đúng lời mà ông đã hứa trong giấc mơ.
Anh Bảy Đáp như thường lệ, nghe tiếng chuông, mõ công phu bên chùa, vội vàng bò dậy. Anh ngạc nhiên khi thấy trời đã hưng hửng sáng. Thấy đã trễ quá rồi, anh vội vàng xách dao chạy xuống chuồng heo. Anh lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy con heo mập mạp mà anh mua chạng vạng hôm qua đã đẻ ra được một đàn heo con. Và, những con heo con đang chen chúc với nhau, dành vú mẹ.
Anh Bảy Đáp chợt thấy như có một sự huyền diệu nào đó đã xảy ra giữa chuyện vị sư già đánh chuông gõ mõ trễ và chuyện con heo mẹ đẻ ra bầy con. Lòng anh rung động bồi hồi khi nghĩ rằng, suýt chút nữa, anh giết hết một bầy heo con rồi. Anh hối hận vì bấy lâu, anh đã sát sanh hại vật quá nhiều. Anh ném vội con dao đồ tể, chạy nhanh qua chùa. Anh lạy lục, cầu xin vị sư già nhận anh vào tu. Vị sư già nói rằng:
- Anh đã sát sanh hại vật bao nhiêu năm. Trời Phật nào mà chứng giám cho anh, làm sao anh tu được?
Anh Bảy Đáp nói rằng anh có lòng thành.
Vị sư già chỉ ra một cây cổ thụ cao vút trước sân chùa, nói rằng:
- Nếu có lòng thành, anh hãy trèo lên ngọn cây kia, buông tay nhảy xuống, nếu không hề hấn gì thì ta sẽ nhận cho anh tu.
Anh Bảy Đáp leo lên tận ngọn cây, chấp tay niệm Phật và nhảy xuống. Một làn hào quang rực rỡ bỗng hiện ra, đón anh về cõi Phật.
Vị sư già ngẩn người, tự nhủ: “Nó sát sanh cả đời, chỉ một phút hối hận mà được Phật rước về. Còn ta thì đã tu hành công phu suốt cả đời”.
Ông vội trèo lên cây, chấp tay niệm Phật, nhảy xuống. Một cành cây xóc vào bụng ông, cành cây gãy, ông rớt xuống đất, đầu đít bị dộng dồn lại, thành ra “ông bình vôi”, cành cây là cái chìa vôi.

Truyện cổ Việt Nam