Người mẹ

Có không ít những tác phẩm thơ ca viết về người Mẹ. Những câu thơ, những ca từ tô đậm ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục. Thế nhưng, đó cũng chỉ là văn thơ mà thôi, người ta say mê với nó mà quên đi thực tại...Cuộc sống hằng ngày có những tình cảm chân chất, không hề được tô hồng một cách bóng bẩy vẫn đẹp một cách lạ lùng mà ít ai nhận ra dù những tình cảm ấy được vun bồi ngày ngày bên cạnh mình.
Người ta nói những người tắm giữa dòng suối mát ít khi nào để ý đến đầu nguồn. Những đứa con cũng vậy, sống trong tình cảm bao la của mẹ mà ít khi nào nhận ra được những gì chúng đã nhận được.
Một gánh hàng rong vất vả dưới cơn mưa chiều...Người ta chỉ nhận thấy mưa đẹp và lãng mạn cho những mối tình, mấy ai thấy được đó là những khó khăn, nhọc nhằn hằn lên đôi vai người đàn bà nhỏ vì miếng cơm manh áo lo cho con...
Đứa con xa nhà, tự do phiêu bạt, mải mê trên bàn chân rong ruổi có bao giờ biết đến một ánh mắt đang thầm lặng dõi nhìn theo phía sau lưng?
Những cử chỉ yêu thương, chăm sóc rất đỗi bình thường của mẹ phải chăng chỉ khi đến lúc vấp ngã trượt chân trên đường đời ta mới chợt nhận ra đó là niềm hạnh phúc? Khi ta cần và nhớ đến mẹ có phải là lúc ta cảm thấy cần được che chở, được an ủi?