Lấy bất biến ứng vạn biến



Thiền sư Đạo Thụ xây dựng một ngôi chùa, gần một" miếu quán" của một đạo sỹ. Đạo sĩ ngứa mắt vì ngôi chùa bên cạnh nên hàng ngày đều dùng pháp thuật gọi một số yêu ma quỉ quái đến gây rối với chúng tăng. Hôm thì mưa to gió lớn, hôm thì đom đóm lập loè... để doạ các chúng tăng sợ hãi bó đi. Và đã có một số sa di vì sợ quá nên đã bỏ đi. Thế nhưng thiền sư Đạo Thụ vẫn ở lại chùa suốt hơn mười năm. Khi mọi pháp thuật của đạo sĩ đã dùng hết, thiền sư Đạo Thụ vẫn không đi, không còn cách nào khác, đạo sĩ đành phải rời bỏ "miếu quán" của mình.
Có người hỏi thiền sư Đạo Thụ:" Pháp thuật của đạo sĩ cao cường, vì sao ngài lại chiến thắng ông ta?".
Thiền sư trả lời:" Tôi chẳng có cái gì để thắng ông ta, chỉ có chữ "vô" có thể thắng ông ta".
- "Vô" sao có thể thắng được?
Thiền sư trả lời:" Họ có (hữu) pháp thuật, nhưng hữu là hữu hạn, hữu tận, hữu lượng, hữu biên; còn tôi không (vô) có phép thuật, vô là vô hạn, vô tận, vô lượng, vô biên. Quan hệ giữa có và không là bất biến ứng vạn biến. Tôi"vô biến" đương nhiên là thắng "hữu biến"!