CHƯA TỪNG LẪN LỘN.


Có một vị Tăng du hành, khi còn đang tham học, trên đường đi qua phía trước một cái am thuộc quyền coi quản của bà cụ già, rồi dừng chân nghỉ ngơi, Tăng hỏi bà cụ:
- Thưa bà! Tại cái am này, trừ ngoài bà ra, lại còn có quyến thuộc nào khác chăng?
Bà đáp:
- Có.
- Sao tôi không thấy?
Bà đáp:
- Này! Núi sông, quả đất, hoặc là cây cỏ đều là quyến thuộc của ta đấy!
- Vô tình chẳng phải là hữu tình. Những thứ: núi, sông, cây, cỏ đâu từng là quyến thuộc của bà?
Bà đáp:
- Vậy thầy xem ta giống hạng nào?
- Người thế gian.
Bà đáp:
- Thầy cũng chẳng phải là người xuất gia.
Vị Tăng :
- Thưa bà! Bà không nên có sự lẫn lộn trong Phật pháp.
Bà đáp:
- Ta nhất định không có tâm nhầm lẫn nhé!
Vị Tăng:
- Người thế gian mà ở trong am, cỏ cây đều thành bạn đạo, bà nói như thế mà chẳng phải trong Phật pháp có sự nhầm lẫn, vậy, đó là cái gì?
Bà đáp:
- Pháp sư! Thầy chẳng nên nói như vậy, phải biết rõ thầy là người nam, con là người nữ, đâu từng lẫn lộn?