CÁI ĐUÔI


Chuyện kể về một cô công chúa bị đau nhẹ ở mắt nhưng cô lại cảm thấy rất nặng. Là con vua, khá được nuông chìêu, nên cô nàng cứ khóc mãi. Cô ta khăng khăng từ chối mọi cách chữa trị bằng thuốc men và đưa tay sờ hòai vào chỗ đau trên con mắt. Cứ thế, con mắt càng ngày càng nặng thêm. Rút cuộc nhà vua tuyên thưởng lớn cho ai bất kỳ ai chữa lành bệnh con gái mình. Ít lâu sau có một người xưng là danh y đến ra mắt.
Ông được đưa vào phòng công chúa. Sau khi khám xong, ông la lên : - “Chà, nguy hiểm quá!”
Công chúa hỏi : - “Chuyện gì vậy ?”
Ông lương y nói : - ”Công chúa đang mắc một chứng bệnh nghiêm trọng hơn bệnh đau mắt.”
Công chú hốt hỏang hỏi : - “Bệnh gì mà nghiêm trọng đến thế ?”
Ông lương y ngập ngừng rồi bảo : - ”Nguy dữ lắm. Tôi không dám nói cho công chúa biết được đâu”.
Công chúa năn nỉ đến mấy ông ta cũng không chịu nói , bảo rằng ông không thể nói nếu không được phép của nhà vua.
Khi nhà vua đến, ông lương y vẫn dùng dằng chưa muốn tiết lộ điều ông đã khám phá ra.
Cuối cùng nhà vua truyền lệnh : - “Bệnh gì hãy nói đi. Bất cứ bệnh gì, nhà ngươi cũng phải nói cho trẩm biết !”
Ông lương y thưa : - “ Thưa bệ hạ , công chúa sẽ mọc một cái đuôi và nó sẽ dài ra ít nhất cũng đến chín sải. Có thể nó sẽ bắt đầu ló ra rất nhanh. Nếu công chúa phát hiện được ngay lúc nó mới chớm thì hạ thần mới có thể chặn không cho nó mọc”.
Nghe tin ấy, mọi người đều hết sức lo âu. Còn cô công chúa ngày đêm nằm suốt trên giường, dồn hết sức chú ý để phát hiện cái đuôi lúc nào có thể xuất hiện. Thế là sau vài hôm, con mắt của cô công chúa hết đau.