Một cách nhìn đời


Một ngày nọ, một người đàn ông rất giàu có đưa cậu con trai của mình đi về vùng quê với mục đích là muốn cho con trai ông ta biết được thế nào là nghèo khổ. Họ ở lại một vài ngày trên trang trại của một gia đình được coi là rất nghèo ở đó.
Sau khi trở về từ chuyến đi, người đàn ông hỏi con trai thấy chuyến đi thế nào.
Cậu con trai trả lời: “Chuyến đi thật tuyệt vời, bố ạ”.
Ông bèn hỏi con: “Thế con có thấy người ta nghèo tới mức nào chưa?”
Cậu con trai nói: “Vâng, con thấy”.
Người cha hỏi: “Vậy thì con học được gì từ chuyến đi?”.
Cậu bé trả lời:
“Con thấy chúng ta chỉ nuôi một chú chó nhưng họ lại có những 4 con. Chúng ta có một bể bơi rộng đến nửa khu vườn, nhà họ thì có dòng suối dài vô tận. Trong vườn nhà mình có treo những chiếc đèn lồng nhập ngoại còn họ thì có cả bầu trời sao về đêm. Tường rào nhà mình chạy dài đến sân trước còn họ thì có cả đường chân trời xung quanh nhà. Chúng ta chỉ có một khoảnh đất nhỏ để sống còn họ thì có những cánh đồng hút tầm mắt. Chúng ta có người giúp việc phục vụ nhưng họ thì lại được phục vụ người khác. Chúng ta đi mua thực phẩm còn họ thì tự trồng và thu hoạch. Chúng ta có những bức tường rào xung quanh để bảo vệ đất đai tài sản nhưng họ thì lại có bạn bè bảo vệ”.
Người cha nghe xong không nói được lời nào.
Cậu bé nói tiếp: “Điều đó cho con thấy nhà chúng ta nghèo đến mức nào”.

Chúng ta thường hay quên những gì chúng ta có và chỉ tập trung vào những gì chúng ta không có. Một vật không có giá trị gì với một người lại có thế là cả một tài sản có giá trị với người khác. Tất cả tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người.