Đ. Khánh Hỷ




Lý Sự

Lý thể mực màu đen,
Sự dụng hình chữ nổi.
Chữ đổi, mực không đổi,
Thể tánh vẫn còn nguyên.

Tánh Tướng

Tánh đá nguyên trên núi;
Tướng đá cối nằm đây.
Cối đổi, đá không thay
Tánh đá trơ trơ vậy.

Thực Mộng Đa Đoan

“Hỡi cô tát nước bên đàng,
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi ?”


Trên trời một chị Hằng Nga,
Dưới trần muôn vẻ ai mà giống nhau ?
Vầng trăng vằng vặc trên cao,
Trăng vờn lượn nước, trăng nào là trăng?
Tâm chung cảnh mộng không đồng;
Trăng tròn, trăng khuyết theo dòng nước trôi.
Dù mê, dù tỉnh trên đời
Chiêm bao lại gặp…, cũng người chiêm bao!
Để em tát cạn nước ao,
Cho anh thấy rõ trăng sao trên trời.

Cho Và Nhận

Tim đã cho máu đỏ,
Nhận về mình máu đen.
Hỡi người cho yêu thương,
Nhận về mình đau khổ!

Phổi đã nhận máu đen,
Nhưng trả lại cho tim,
Bằng một dòng máu đỏ.
Ồ! người nhận đau khổ,
Trả lại bằng yêu thương!

Tim bỡi vì tình thương
Cho đi dòng máu đỏ;
Phổi phải lo cứu độ
Hóa máu đỏ cho tim.

Vô Ngôn

Thơ hay là chữ viết
Mắt mở, miệng không lời,
Im lặng ở trên môi
Sao nghe như vang vọng?

Bây giờ là sự sống,
Hiện tại mở ra rồi
Nhìn lại những buồn vui
Gửi từ thời dĩ vãng!

Giấy trắng nằm phẳng lặng,
Chữ viết nổi bên trên;
Ý sinh diệt liền liền,
Tâm vẫn nằm phẳng lặng