Hồ Chí Bửu

Vô Ngôn

Ta chôn kinh, giấu mõ, bỏ ẩn cư
Đốt bí kíp, hạ đài, tịch lạc
Đã là không, có gì mà mất mát
Đã là hư, thiên hạ vốn mang mang
Huyền thư nào chim báo bão mang sang
Bỏ thọ giới, bần tăng đành xuống núi

Hằng hà tội, với em là tội cuối
Bởi chân như ai biết được trầm luân
Mỗi con người chỉ một chặng đường xuân
Không tự ngã sao tìm ra giác ngộ
Không thể yêu sao biết tình là khổ
Không an nhiên sao biết được vô ân
Không vị tha sao thấy được huệ nhân
Ai phổ độ cho ai mà chánh quả

Cứ yêu đi, và không sao cả
Mở lòng ra, trăng gió vẫn hữu tình
Có thiên đàng, địa ngục, lẫn u minh
Có chan chứa mặn nồng và cay đắng
Có bất biết hữu hình và không tánh
Hãy từ bi hỉ xả ngay kẻ thù
Đời vô thường, vô ngã, phù du
Quá cảnh giới vô ngôn đại ngã

Từ từ thôi, em yêu đừng vội vã
Đường chân không tiểu ngã tịch lương.
* Hồ Chí Bửu sinh năm 1947 tại Tây Ninh .