Luân Hoán Trong sân trường bữa ấy A. em có nhớ trong sân trường bữa ấy giờ ra chơi em phơi nắng chiều đông gió bấc khô làm đôi má se hồng cùng chúng bạn em ngồi quanh gốc phượng tà áo trắng xoè như đôi cánh lượn trải dịu dàng trên cỏ mượt mà xanh nét thơ ngây đầy khuôn mặt tinh anh đôi mắt biếc kiếm tìm và lẩn trốn ngực dồn dập giòng máu thời mười bốn vai no đầy nguyên liệu tuổi thèm yêu tay đài trang lãng mạn trải trong chiều từng ngón nhỏ như sẵn sàng mời mọc ta đứng tựa trong hành lang lớp học trên lầu cao nhìn xuống mộng bâng khuâng lòng cúi theo từng ngọn tóc phân vân hôn rất nhẹ trên tóc thề đen nhánh môi em đỏ sao hình như quá lạnh răng trắng thơm níu giữ lấy hồn ta lưỡi rót hương tình rót mật đậm đà ta nương náu bên em bằng mộng tưởng bởi quá yêu nên ta giàu tưởng tượng giàu tự cao, ôi một gã trai tơ dáng dấp hào hoa không giấu nổi dại khờ ta lúng túng đơm trăm cành ngưỡng vọng bẫy tình ái giăng chờ và nghe ngóng ta rình em, ta rình chính cả ta phút chốc lạnh lùng, phút chốc ba hoa ta lừa dối bởi vô cùng thành thật ta giàu có bởi ta vừa đánh mất trái tim hồng ký thác giữa môi em chưa hôn nhau lòng đã vội say mềm ta nghiêng ngã giữa bốn bề mộng mị em có sợ ta trở thành ác quỉ điên vì yêu, cuồng loạn cũng vì yêu ôi mắt em miền cực lạc tiêu diêu ta chợt thấy chỗ ta ngồi ở đấy B. em có nhớ trong sân trường bữa ấy ta theo em ngơ ngẩn tội làm sao tay hổ ngươi ôm tập vở chép ca dao với ý định tặng cho em kỷ niệm cơ hội khó như tìm kim đáy biển chọn cách nào cho thật tự nhiên bạn bè em ranh mãnh xỏ xiên chưa có lửa chừng như đà có khói thu can đảm đi ngang em, khẻ nói: Hồng cầm về nhà đọc cho vui em ngạc nhiên,rồi lưỡng lự mỉm cười nắm nhè nhẹ sợ lây phong lãng mạn chân vội vã đã theo tay chúng bạn khúc khích cười nghe kiêu hãnh làm sao ta nhận ta chìm giữa giấc chiêm bao giữa buổi học, giữa giờ sử địa mấy tuần qua, em không hề đếm xỉa gặp ở trường em lạnh nhạt như không tập ca dao ta chép những chuyện lòng em có hiểu ta cố tình gởi gắm em không nói, không cười, ta buồn lắm thà trề môi, háy nguýt còn hơn ngậm chua cay nuôi dưỡng chút giận hờn ta thừa biết ta đâu bằng thầy giáo em đệ ngủ, ta đệ tam, tủi hổ cùng chung trường, không chung lớp, vô duyên tình ái chi thời còn nặng bút nghiên ta đầu độc ta và em quá sớm ? em mười bốn, ta mười lăm, chưa đủ lớn cho một cuộc tình trong sạch hay sao ? yêu em yêu em khổ biết ngần nào thôi cũng được ta vui lòng chịu vậy |
C. em có nhớ trong sân trường bữa ấy cô giáo đau, ta được nghỉ giờ đầu rất tình cờ hai đứa chợt gặp nhau em mở cặp vội vàng trao quyển sách sợ bạn thấy ta kẹp vào dưới nách đi một hơi không kịp cảm ơn em trốn vào cầu hối hả giở ra xem mảnh giấy nhỏ nét mực nghiêng nghiêng tím: -anh đừng giận, H, mến anh nhiều lắm... chỉ thế thôi nhưng quá đổi hẹn hò lòng mở cờ ta muốn hét thật to ta vĩ đại bởi có người yêu mến rồi từ đó thư hồng đi, thư xanh đến mối tình đầu đẹp như chuyện thần tiên ta thương yêu từng mái ngói nằm yên từng cánh cửa mở trái tim lớp học ta dành dụm từng màu xanh ngà ngọc trang điểm cho đời từng ngọn cỏ lá cây ta nâng niu từng viên phấn hao gầy mòn thân xác trên bảng đen buồn bã ngày tiếp tháng gội nắng mưa óng ả tuổi thanh xuân ta rực rỡ đẹp trai em thì ngoan như chiếc lá thuộc bài thơm trang sách run run giòng chữ nhỏ mối tình đẹp như Ngu Cơ, Hạng Võ như Romeo và Juliette vân vân... buồn theo vui vun đau đớn cao dần rồi tan vỡ để trở thành huyền thoại tình sử sống nhờ vết thương êm ái ta lớn khôn nhờ sớm được thất tình cảm ơn đời ta sớm biết lênh đênh bỏ trường học mặc gío mưa đưa đẩy D. em có nhớ trong sân trường bữa ấy mình ta về nhìn lại gốc phượng xưa con ve than trên cành nhớ đong đưa hoa vẫn đỏ trong nắng vàng lộng lẫy ta chợt thấy hình như em ngồi đấy mới hôm qua , mới một phút trước đây tay vẫn hồng má vẫn đỏ hây hây dẫn ta bước qua trăm đường dĩ vãng em yêu dấu hỡi con chim trúng đạn rơi về đâu trong cõi sống mênh mông ta vẫn còn đây mái tóc bềnh bồng dù sương gíó ươm đôi dòng bụi trắng đời chìm nổi những ba cay bảy đắng lòng vẫn xanh như cỏ dại thong dong trái tim ta vẫn rộng rãi thư phòng có em ngủ muôn đời trên vần điệu ta mai mốt dù tài danh mệnh yểu đã nhờ em tồn tại với thời gian hỡi em yêu thăm thẳm cánh phượng hoàng có đậu lại trong sân trường bữa ấy hồn xa cách đậu bên ta có thấy bức tường xanh cánh cửa kính lung lay hai mươi năm trời ôi một thoáng chim bay bao thay đổi trong đời ta gió nổi cành phượng cũ vẫn no lời gíó thổi nghìn muôn năm tha thiết gởi về đâu vay giọt thơ truy niệm mối tình đầu và gởi tặng cho em làm son phấn... |
*Luân Hoán tên thật Lê Ngọc Châu, sinh ngày 10 tháng 01 năm 1941 tại
Hội An (Quảng Nam). Sống và lớn lên tại Ðà Nẵng từ 1953.
Làm tham sự ngân hàng Việt Nam Thương Tín - ÐàNẵng.
Ông bị động viên vào quân đội VNCH và mất chân trái
tại mặt trận Mộ Ðức (Quảng Ngải ) vào cuối năm 1969.
Tạm cư tại Montreal - Canada từ năm1985.
Có bài đăng từ 1960 trên các báo : Thời Nay, Mai, Bách Khoa,
Văn Học, Ngàn Khơi, Kỷ Nguyên Mới, Ðối Diện ...
(trước 1975) ,Văn , Văn Học, Hợp Lưu, Thế Kỷ 21, Nhân Văn,
Khởi Hành, Hồn Quê, ... (sau 1975). Thi phẩm : Viên Ðạn Cho Người
Yêu Dấu ( 1969 ) , Thơ Tình ( 1970) , Sông Núi Cùng Người Thơm Ngát
Thơ ( 2002 ) ...
|