Trăng đẹp quá ! Trăng ơi ! và nhiều quá
Vàng mênh mông chảy tận bến bờ êm
Và trên sông dệt muôn sợi tơ mềm
Và rót tận trong hồn tôi . Sáng quá !

Tôi run rẩy ghé hôn Trăng nơi sóng
Trăng say sưa và ngọt tựa môi chàng
Và trong mơ tôi ghen với sông vàng
Vì tôi giận Trăng cho sông nhiều quá

Tôi năn nỉ van Trăng đừng đi nữa
Bên lòng tôi ở mãi như mơ êm
Chìm đi đâu ? Và sao lại phải chìm ?
Ðừng Trăng nhỉ ! Ở bên tôi mãi mãi !

Tôi vẫn biết đêm mai Trăng sẽ dọi
Nhưng chắc đâu còn nữa ánh trăng nầy
Và tôi đâu còn ở giữa niềm ngây
Nên tôi thấy Trăng chìm tôi sợ quá !

MNSÐK
Trăng



                               * MNSÐK viết tắt Một Nữ Sinh Ðồng Khánh