Nguyễn Văn Cổn

Khóc chồng

Trông em thảm thiết khóc chồng,
Tóc đen để rối, má hồng để phai .
Gót son em đã bỏ hài,
Áo sô, khăn trắng, đổi đời xuân xanh.
Trông em tiều tụy thân hình,
Mắt em rõ ngấn lệ tình đầy vơi .
Ðường về đã vắng bóng ai,
Lạnh lùng em nghĩ đến đời cô đơn.
Người yêu đất khách xa chôn,
Tình yêu mang nặng tâm hồn như xưa .
Ðêm ngày chiếc bóng ngẩn ngơ
Bâng khuâng như thể giấc mơ hôm nào .
Tỉnh ra còn tưởng chiêm bao,
Bóng chồng còn tưởng ra vào nơi đây .
Chiều gieo sầu nặng cánh mây,
Ðưa hồn trở lại những ngày còn thơ .
Rõ ràng cảnh cũ, tình xưa,
Má hồng cô gái bây giờ là ai ?

Ðời là giấc mộng em ơi !
Tình là giấc mộng muôn người than van .
Gặp nhau trong lúc mê man,
Khóc nhau trong lúc mộng tàn buồn tênh

* Nguyễn Văn Cổn sinh năm 1911 tại Thanh Hóa . Ông đi học ở Paris và London . Ông bắt đầu viết từ năm 1931 trên báo L'Ami du peuple, Tiếng dân. Năm 1936 Ông vào Sài Gòn viết báo L'Echo Annamite . Sang năm 1947, Ông sang Pháp học Sorbonne và đỗ tiến sĩ văn chương . Tác phẩm : Nước tôi (1942), Hồn sông núi (1932) .