Khúc Văn Hòa
dịch thơ của Alphonse de Lamartine







Le lac

Ainsi, toujours poussés vers de nouveaux rivages,
Dans la nuit éternelle emportés sans retour,
Ne pourrons-nous jamais sur l'océan des âges
Jeter l'ancre un seul jour ?

Ô lac ! l'année à peine a fini sa carrière,
Et près des flots chéris qu'elle devait revoir,
Regarde ! je viens seul m'asseoir sur cette pierre
Où tu la vis s'asseoir !

Tu mugissais ainsi sous ces roches profondes,
Ainsi tu te brisais sur leurs flancs déchirés,
Ainsi le vent jetait l'écume de tes ondes
Sur ses pieds adorés.

Un soir, t'en souvient-il ? nous voguions en silence ;
On n'entendait au loin, sur l'onde et sous les cieux,
Que le bruit des rameurs qui frappaient en cadence
Tes flots harmonieux.

Tout à coup des accents inconnus à la terre
Du rivage charmé frappèrent les échos ;
Le flot fut attentif, et la voix qui m'est chère
Laissa tomber ces mots :

" Ô temps ! suspends ton vol, et vous, heures propices !
Suspendez votre cours :
Laissez-nous savourer les rapides délices
Des plus beaux de nos jours !

" Assez de malheureux ici-bas vous implorent,
Coulez, coulez pour eux ;
Prenez avec leurs jours les soins qui les dévorent ;
Oubliez les heureux.

" Mais je demande en vain quelques moments encore,
Le temps m'échappe et fuit ;
Je dis à cette nuit : Sois plus lente ; et l'aurore
Va dissiper la nuit.

" Aimons donc, aimons donc ! de l'heure fugitive,
Hâtons-nous, jouissons !
L'homme n'a point de port, le temps n'a point de rive ;
Il coule, et nous passons ! "

Temps jaloux, se peut-il que ces moments d'ivresse,
Où l'amour à longs flots nous verse le bonheur,
S'envolent loin de nous de la même vitesse
Que les jours de malheur ?

Eh quoi ! n'en pourrons-nous fixer au moins la trace ?
Quoi ! passés pour jamais ! quoi ! tout entiers perdus !
Ce temps qui les donna, ce temps qui les efface,
Ne nous les rendra plus !

Éternité, néant, passé, sombres abîmes,
Que faites-vous des jours que vous engloutissez ?
Parlez : nous rendrez-vous ces extases sublimes
Que vous nous ravissez ?

Ô lac ! rochers muets ! grottes ! forêt obscure !
Vous, que le temps épargne ou qu'il peut rajeunir,
Gardez de cette nuit, gardez, belle nature,
Au moins le souvenir !

Qu'il soit dans ton repos, qu'il soit dans tes orages,
Beau lac, et dans l'aspect de tes riants coteaux,
Et dans ces noirs sapins, et dans ces rocs sauvages
Qui pendent sur tes eaux.

Qu'il soit dans le zéphyr qui frémit et qui passe,
Dans les bruits de tes bords par tes bords répétés,
Dans l'astre au front d'argent qui blanchit ta surface
De ses molles clartés.

Que le vent qui gémit, le roseau qui soupire,
Que les parfums légers de ton air embaumé,
Que tout ce qu'on entend, l'on voit ou l'on respire,
Tout dise : Ils ont aimé !
Hồ xưa

Kiếp phù thế : thuyền trôi, trôi mãi ...
Qua bờ này lại tới bờ kia ;
Trong đêm vô hạn dài ghê,
Thuyền trôi, trôi mãi không về, trôi theo ...
Trên dòng tuế nguyệt xuôi chiều,
Muốn chăng? Không thể buông neo một ngày !

Hồ ơi ! Năm, tháng đã đầy .
Bên làn sóng biếc lòng này mến ưa ,
Ta ngồi trên đá chơ vơ ,
Mà hồ đã thấy năm xưa Nàng ngồi .

Như ngày trước, hồ ơi, vẫn thế,
Khe đá sâu rền rĩ hồ than ;
Sóng dồn, vấp đá , sóng tan ,
Gió tung bọt đến chân Nàng mến yêu .

Hồ có nhớ một chiều đẹp đẽ,
Ta với Nàng lặng lẽ cùng bơi ?
Mênh mông ,trên sóng ,dưới trời,
Chỉ nghe tiếng mái chèo bơi nhịp nhàng .
Con chèo, lên xưống, nhặt khoan,
Gẩy trên đàn sóng muôn làn thanh âm .

Bỗng có tiếng, khách trần khôn biết,
Giọng thanh trong vang hết bờ xa,
Sóng kia cững lắng nghe mà ,
Lời vàng bỗng nhẹ thốt ra câu này :

"Thời gian hỡi ! Dừng ngay cánh lại,
Giờ vui ơi ! Xin hãy khoan thai ,
Ðể ta được hưởng thảnh thơi
Ngày tươi đẹp nhất trong đời đôi ta !

"Ðời bao kẻ kêu la thảm thiết,
Muốn trăm năm vụt hết ngay đi .
Thời Giờ với khách sầu bi
Như làn nước chảy, chảy đi Thời Giờ !
Hết đời, hết nỗi cay chua ;
Với người sung sướng, hãy ngơ chút nào !

"Phút vui thú có bao, ngắn chửa !
Lòng nguyện sinh lát nữa được đâu !
Thời Gian vùn vụt bay mau,
Với đêm ta nhủ một câu :"Hãy từ !"

Thời Gian đi chóng hay chưa !
Ánh đông sắp xóa bóng mờ đêm nay !

"Yêu nhau đi ! Thời Gian chẳng lại ,
Yêu nhau đi ! Ta vội vui đi !
Người đời có bến bờ chi ,
Thời gian có hạn , có kỳ nào đâu !
Thời gian như nước trôi mau,
Người đời như bóng con tàu vụt qua !"

Trong những phút đôi ta say đắm,
Sóng tình yêu giội khắp vui vầy,
Thời Gian độc ác lắm thay,
Ngày vui bay chóng như ngày bi ai !

Ô hay nhỉ ! Giờ vui xa cách,
Ðôi ta không ghi tích được sao ?
Ô hay ! Ði mãi, mãi sao ?
Ô hay ! Mọi sự đâu nào ? Ðều hư!
Thời Gian bày thú say sưa ,
Thời Gian lại xóa, bao giờ trả nhau ?

Hư vô, Dĩ vãng, Vực sâu !
Hoài chôn ngày đẹp của nhau , ích gì ?
Nói đi, xin hãy nói đi !
Thú kia cướp mất có kỳ trả chăng ?

Hồ trong ! Rừng tốt ! Non câm !
Thời Gian với cảnh có phần dè kiêng,
Hãy ghi, hỡi cảnh thiên nhiên !
Hãy ghi nhớ lấy một đêm vui này !

Ghi trong nước hồ đầy lặng lẽ ,
Ghi trong cơn ầm ỹ sóng khơi ;
Ghi trong những nét vui tươi ,
Của sườn đồi đẹp đứng soi bên hồ ,
Trong hàng thông đứng âm u ,
Trong bờ đá vắng lô nhô trên làn !

Ghi trong gió thở than nhẹ lướt ;
Trong tiếng kêu bờ nước sóng vang ;
Trong vừng trăng giọi hào quang
Xuống làn nước bạc, nhẹ nhàng ru êm .

Lòng ta muốn tiếng rên của gió,
Tiếng sậy lau to nhỏ thì thầm,
Muốn mùi thoang thoảng hương trầm,
Muốn bao nhiêu tiếng xa gần bên tai,
Muốn bao cảnh vật muôn loài,
Ðồng thanh khẽ nói : "Hai người yêu nhau !"

* Alphonse Marie Louise Prat de Lamartine nhà thơ và chánh trị gia Pháp sinh ngày 21-10 1790 tại tỉnh Mâcon . Ông nổi tiếng với bài thơ Le Lac ( Hồ) về kỷ niệm của chính Ông với người yêu ( Julie Charles hay Elvire) bên bờ hồ . Năm 1829 được bầu vào Hàn Lâm Viện Pháp . Năm 1848, ra ứng cử Tổng Thống nhưng thất cử . Sau đó Ông rút lui khỏi trường chánh trị . Trở về già Ông sống nghèo khổ và chết ở Paris năm 1869 .