Hoàng Anh Tuấn
Em Về, Hà Nội Hà-nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm Giã từ em -mười bảy tuổi- một lần Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá Hà-nội yêu, áo lụa ngà óng ả Thoáng khăn san nũng nịu với heo may Năm ngón tay nhón một trái ô mai Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo Hà-nội yêu, mối tình đầu khờ khạo Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng Khi về nhà, cười nụ với cầu thang Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ |
Hà-nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây Ván giải gianh, có một lúc bàn tay Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp Hà-nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại Hà-nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên Nào có bao giờ anh được hôn em Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở Hà-nội yêu, xin cầm tay lần nữa -một lần thôi cho vừa đủ hai lần- Thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần Anh chết lặng trong tình yêu thác đổ. Hà-nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà Còn vương vấn trong những bài thơ cũ Hà-nội yêu, xin về từ thống khổ Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai Anh xin đón vào đôi tay khô héo. |