Hoàng Xuân Sơn

C H Ơ N H Ạ N H . V À L A N K H Ú C, X Ư A

Rồi mưa đổ xuống trên tầng tháp
ngưỡng cửa nàng về ai ngóng trông
tôi như ngọn gió mùa cô độc
thổi buốt thiên san lạnh cổ đồng

Buổi sáng ni cười trên vai tượng
tôi gã thiền sư mắt đắm sâu
trong cơn buốt xoáy cồn linh sự
chợt đến như lai cảm nhiệm mầu
Mắt xanh là của trời sao rụng
ngọn sào dài khua sáng trăng tơ
chữ thơm nguyệt bạch hồn vô tướng
một nét xuân thu cuốn bãi bờ

Thì vẫn đời xương da là một
nghìn năm phiêu án nhẹ như là
nhụy khép đàn hoa mây trầm tú
khẩy một con đò đi thật xa .