NGÔ MINH HẰNG
Chị tôi



Chị tôi tết ấy lên mười sáu
Môi chớm màu son, má chớm hồng
Mắt biếc trời xanh, ḷng chớm nụ
Hồn đầy nắng ấm, nắng xuân trong

Xuân xanh chị mới xuân mười sáu
Mà đă bao chàng mộng lứa đôi
Có những mẹ hiền ao ước dạm:
"Biết đâu cô ấy chẳng dâu tôi!"

Đoan trang chị vẫn ḷng hương bưởi
Chẳng gợn hồn trong, chuyện bướm hoa
Năm tháng hồng thêm màu má đỏ
Để vầng nguyệt thẹn, bóng chim sa!

Một hôm người lính nơi rừng thẳm
Gửi chị thư hồng với cánh lan
Chị nhận thư chàng chưa kịp mở
Tháng Tư đă trắng một màu tang!

Kinh hoàng, khắp chốn đầy binhn lửa
Hoả tiễn Liên Xô nổ vỡ trời
Đạn pháo vào dân và trúng chị
Mộng vàng, tuổi ngọc, sắc hương rơi!

Mẹ ôm xác chị ngờ cơn mộng;
Em chị c̣n trong tuổi dại khờ
Thấy mẹ khóc mềm em cũng khóc
Rồi cầm tay chị gọi ngu ngơ!

Chị nằm yên đó trong tay mẹ
Mắt vẫn tṛn to, ánh mắt hiền
Ngơ ngác như chừng muôn dấu hỏi:
"Ai gây giông tố cơi b́nh nguyên?"

Bốn trời khói lửa, cơn đồng thiếp
Chị chết, phong thư chị vẫn cầm
Máu chị đỏ dần trăm nét chữ
- Hỡi người giết chị! có vui không???