Quan Dương Ai Bảo Em |
Ai bảo em, tim đang nằm say ngủ Băng ngang chi đánh rớt một nụ cười Ðể tôi thức vội vàng thời thơ trẻ bỗng dậy thì khi chạm trúng vành môi Ai bảo em lay chi lòng quá khứ Ðể tôi quên sợi tóc bạc âm thầm Ðêm hái gió tôi đan thành chiếc áo Ðắp lên người em một nữa mảnh trăng Ai bảo em trầm luân dòng cảm xúc Ðể tôi mơ chiếc bong bóng đủ màu Ðào chiếc hố trong hồn em phục kích Ðợi khuya tàn bắt sống một chiêm bao |
Ai bảo em làm nắng hườm nổi đợi Ðể tôi mưa cho thấm ướt nỗi chờ Hườm nắng đợi có làm mưa khắc khoải ? Thấm mưa chờ có ướt nắng thành thơ ? Ai bảo em biến tôi thành trẻ nhỏ Ðể tôi mơ đủ thứ chuyện trên đời Mơ thân thể thơm mùi hương khám phá Chạy săn tìm như con chó đánh hơi Ai bảo em giọng Bắc kỳ ngọt lịm Ðể cà phê tôi quên lửng bỏ đường Làm lưỡi đắng chạy tìm răng núp trốn Có miệng mà chỉ nói được lời câm |
* Tên thật là Dương Công Quan . Cựu học sinh Trung học Trần Bình Trọng, Ninh Hòa, niên khóa 1962-1969. Làm Thơ, viềt Văn từ năm 1995. Có bài góp trên Văn, Văn Tuyển, Văn Học và hầu hết các tạp chí ở hải ngoại. |