Tặng Trinh
Em về một thoáng phù du
Chiều lên lũng thấp vào thu muộn màng
Tóc xưa lộng gió hương ngàn
Mắt gom màu nắng sẽ sàng chiêm bao
Quê nhà một thuở dầu hao
Từng cơn lốc xoáy tình đau sóng ngầm
Em theo con nước triều dâng
Nổi trôi ngày tháng long đong bên trời
Ba mươi năm những nghẹn lời
Tình xưa lỡ hẹn một đời tóc tơ
Nhớ người hoang lạnh hồn thơ
Rưng rưng từng phiến giấy mờ, mi cay
Giăng giăng mây mắc võng ngày
Ru ta tròn mộng vòng tay yêu người
Nồng hương còn đó nụ cười
Chín môi mật ngọt vàng tươi sắc màu
Rượu tình ủ kín men say
Chợt nghe bình vỡ đắng cay sắc hồng
Hoa đăng ngày ấy bên chồng
Ta nghe từng đợt cuồng phong đổ về
Lối nào thắp sáng vườn mê
Đường khuya bóng ngã bước lê chân buồn
Đầy trời sầm sập mưa tuôn
Đắp lên nỗi nhớ tơ vương hận tình
Dấu xưa một cõi riêng mình
Về trong cơn mộng bóng hình chênh vênh
Quê người ngày tháng lênh đênh
Thuyền xa bến vắng buồn tênh giang đầu.
|